Thứ Bảy, 3 tháng 3, 2018

Cuộc đời mới (chương 15 - 23)



XV
Sau khi vẻ ngoài có những thay đổi không bình thường, có một ý nghĩ vây lấy tôi và trách móc tôi. Ý nghĩ này nói: “Khi ngươi ở gần cô nương này, vẻ ngoài của ngươi trông buồn cười – vậy thì tìm cách gặp gỡ mà làm chi? Nếu cô nương hỏi thì biết trả lời sao cho xứng đáng?”

Một ý nghĩ nhún nhường khác phản đối: “Giá mà ta có thể trả lời được cho cô nương, ta sẽ nói rằng khi vừa hình dung ra vẻ đẹp kỳ diệu của nàng thì ngay lập tức mong được gặp và mong ước này mạnh mẽ đến mức có thể loại bỏ những gì phản đối. Bởi thế, niềm đau khổ mà ta đang chịu đựng không thể ngăn nỗi khát khao lại được nhìn thấy nàng”.

Thế là tôi lại quyết định viết một bài thơ thể hiện cái tình cảm khi tôi ở gần nàng. Và tôi viết bài sonetto bắt đầu bằng: “Ciò che m’incontra”.

Những ý nghĩ cuồng điên đang vơi hết
Trước mặt em, ôi sắc đẹp thần tiên
Anh đứng gần em – Tình yêu kêu lên:
“Hãy giữ gìn hoặc là ngươi hãy chết”.

Màu của trái tim tỏa lên gương mặt
Những nét xanh xao điểm tựa đi tìm
Đến hòn đá, thậm chí, cũng kêu lên
Trong sợ hãi: “Chết đi, ngươi hãy chết!..”

Thật tội lỗi cho ai trong khoảnh khắc
Tình cảm điên cuồng này chẳng khơi lên
Ai với tôi không khuyến khích, động viên

Ai những lời giễu cợt không giữ gìn
Lời giễu cợt mà em từng đáp lại
Ánh mắt tôi rằng cái chết kề bên.

Bài sonetto chia làm hai phần: ở phần đầu tôi nói rằng tại vì sao tôi không thể giữ mình để không đi đến nơi cô nương đang ở, trong phần hai tôi kể về điều gì đang xảy ra với tôi khi tôi đến gần nàng, phần này bắt đầu bằng: “e quandi´o vi son presso: Anh đứng gần em..”. Phần hai chia ra năm phần với năm đối tượng: thứ nhất, tôi mở ra điều Tình yêu nói với tôi, nghe theo lời khuyên của lý trí khi tôi ở gần cô nương. Thứ hai, tôi chỉ ra trạng thái của con tim tôi, thể hiện trên gương mặt của tôi; thứ ba, tôi nói rằng sự tự tin đã rời bỏ tôi; thứ tư, tôi khẳng định rằng ai không thông cảm với tôi quả là người sai lầm, vì rằng lòng thương cảm của người đó đối với tôi là một sự giúp đỡ; và thứ năm, tôi nói rằng tại vì sao những người khác cần thông cảm với tôi khi nhìn thấy vẻ đau buồn trong đôi mắt tôi, bởi vì trong ánh mắt tôi có sự đau buồn mà những người khác không thấy vì tiếng cười của các cô nương.

Phần thứ hai bắt đầu bằng: “Lo viso mostra: Màu của trái tim..”; phần ba: “e per la ebrietà: Những nét xanh xao..”, phần bốn: “Peccato face: Thật tội lỗi..”, phần năm: “per la pietà: Ai những lời..”

XVI
Khi đã viết xong bài sonetto này tôi lại rất muốn thêm vào một số lời để thể hiện bốn trạng thái nữa mà tôi chưa bày tỏ được. Thứ nhất, tôi muốn kể về nỗi đau mà tôi đã chịu đựng khi Tình yêu thay đổi tôi. Thứ hai, tôi dự định nói rằng Tình yêu thường xuyên và đột ngột tấn công tôi với sức mạnh mà tôi chỉ suy nghĩ về cô nương. Thứ ba, tôi mong hình dung ra sự tấn công của Tình yêu, khiến tôi im lặng bỏ đi để nhìn thấy cô nương của mình. Tôi tin rằng dáng vẻ của cô nương sẽ cứu tôi khỏi sự tấn công này, và tôi quên rằng trước đây đã từng xảy ra với tôi, khi tôi đến gần sinh linh cao thượng đó. Thứ tư, tôi phải thừa nhận rằng thấy cô nương tận mặt không chỉ không bảo vệ cho tôi mà còn hủy diệt chút sức sống nhỏ nhoi còn lại. Bởi vậy, tôi viết bài sonetto sau đây, bắt đầu bằng: “Spesse fiate’

Điều nặng nề còn hơn cả tình yêu
Tôi trở nên cay đắng thật đã nhiều
Và tôi nói: có ai đau nhường ấy!

Chỉ Tình yêu vẫn nhọc nhằn vây lấy
Còn cuộc đời từ giã xác, cuống lên
Chỉ linh hồn vẫn can đảm nén lòng
Cùng với tôi, nghĩ suy về em đấy.

Tôi đấu tranh, tôi muốn giúp cho mình
Nhưng đau đớn, đã không còn sức lực
Để chữa lành tôi cần phải gặp em.

Nhưng đến khi đạt được điều ước mong
Nhìn thấy em là con tim rạo rực
Và cuộc đời lại bỗng biến mất tăm.

Bài sonetto này chia làm bốn phần, tương xứng với bốn sự việc đã nói trong bài thơ. Bởi vì chúng đã được xem xét ở phần đầu. Tôi nói rằng, phần thứ hai bắt đầu bằng: “ch’Amor: Chỉ Tình yêu..”; phần ba: “Poscia mi sforzo: Tôi đấu tranh..”; phần bốn: “e se io levo: Nhưng đến khi..”

XVII
Khi viết ba bài sonetto này về cô nương của tôi, tôi quyết định im lặng và không nói gì hơn, vì rằng chúng đã thể hiện hầu như toàn bộ trạng thái của tôi, và tôi ngỡ rằng chúng đã chứng kiến đầy đủ. Bởi thế, từ đây tôi sẽ không gọi nàng trực tiếp. Tôi cần cách kể chuyện mới, cao thượng hơn trước đây. Bởi vì nghe về nguyên nhân của nội dung mới rất dễ chịu, và tôi sẽ nói về nàng ngắn gọn như có thể.

XVIII
Theo những gì biểu hiện trên gương mặt của tôi, nhiều người đọc được điều bí mật của con tim, nhiều cô nương biết rõ tình cảm của tôi và mỗi người đều đã chứng kiến những thất bại của tôi. Có vẻ như số phận cho biết trước, khi tôi đi qua gần, một cô nương vui tính và có giọng nói rất dễ thương đã gọi tôi. Tôi tới gần và thấy rằng cô nương cao thượng nhất của tôi không có ở đấy, thế là tôi lại cảm thấy tự tin. Khi đó tôi chào họ và hỏi xem họ muốn gì. Có rất nhiều cô nương ở đó, có nhiều người cười vui. Một số khác nhìn tôi, chờ xem tôi sẽ nói gì. Một vài người đang nói chuyện với nhau.

Một người trong số họ gọi tên tôi và nói những lời sau đây: “Mục đích của tình yêu của anh là gì nếu như anh không thể làm chủ được mình khi người yêu của anh có mặt? Anh hãy trả lời cho chúng tôi, bởi vì mục đích của tình yêu như thế là rất đặc biệt”. Và khi im lặng bao trùm lên, không chỉ cô nương kia mà tất cả cô nương đều đợi câu trả lời của tôi, sự chờ đợi này hiện rõ trên gương mặt của họ.

Khi đó tôi nói: “Thưa các cô nương, mục đích của tình yêu tôi trước đây là chào đón cô nương của tôi, người mà quí cô dã biết. Trong sự chào đón này là tất cả mong ước của tôi. Nhưng bởi vì nàng muốn từ chối tôi trong lời chào đón này, nên niềm hạnh phúc của tôi tập trung ở cái điều không thể xa rời tôi”.

Lúc này các cô nương nói gì đó với nhau và giống như khi ta nhìn thấy nước rơi xuống từ trời cùng với tuyết, tôi nghe những lời của các cô nương cùng với những cái thở dài. Và sau đó, cái người đầu tiên nói với tôi cất tiếng: “Chúng tôi hỏi anh, muốn biết là niềm hạnh phúc của anh ở đâu?” Tôi trả lời họ những lời như sau: “Ở trong những lời khen ngợi cô nương của tôi”. Khi đó, người vừa hỏi tôi xong, nói: “Nếu những gì anh đã nói, quả thật, những bài thơ anh viết tặng nàng, nói về trạng thái tinh thần của anh, đáng lẽ ra phải thể hiện cách khác”.

Khi đó, tôi suy nghĩ về những lời này rồi bước đi trên đường, tự nhủ lòng: “Nếu niềm hạnh phúc ở trong những lời ca tụng cô nương của ta thì tại vì sao lại phải nói theo cách khác?” Khi đó tôi quyết định lựa chọn đối tượng của lời nói là để khen ngợi cô nương. Sau một hồi suy nghĩ tôi ngỡ rằng tôi đã hướng về một đề tài quá cao siêu, không vừa sức. Tôi ở trong tình trạng như vậy mấy ngày liền, muốn làm thơ nhưng sợ bắt đầu viết.

XIX
Sau một thời gian, một hôm tôi đi trên một con đường gần bên một dòng sông nước chảy xiết, tôi muốn làm thơ và tôi quyết định nói về cô nương cao thượng qua việc gọi các cô nương ở ngôi thứ hai, không phải tất các cô nương mà chỉ một số người trong số họ, những người cao thượng.

Và khi đó lời tự thốt lên: “Hỡi những người đẹp nhận biết tình yêu…” Những lời này ở trong trí nhớ của tôi và tôi quyết định dùng nó để mở đầu. Trở về với thành phố từng nhắc đến. tôi suy nghĩ mấy ngày, sau đó tôi viết bài canzone với câu mở đầu này: “Donne ch’avete’

Hỡi những người đẹp nhận biết tình yêu
Tôi muốn nói về người đẹp của tôi
Chẳng phải để người này tôi ca ngợi
Mà chỉ để cho thanh thản lòng tôi.
Tình yêu mang đến nỗi buồn đầy vơi
Tình yêu ngọt ngào lòng tôi cảm nhận
Nhưng giá như với tình tôi bạo dạn
Thì cả thế gian cũng sẽ như tôi.
Nhưng mà tôi không nói hết những lời
Đành chịu thua tính rụt rè, bẽn lẽn
Tôi kể về nét dịu dàng tỏa sáng
Và sự phục tùng của trái tim tôi
Hỡi những người đẹp rất trẻ trung ơi
Cho phép tôi không nói về người khác.

Thiên thần ca trong nghĩ suy thần thánh
Và nói rằng: “Chúa tể ở trần gian
Có một sinh linh tỏa sáng trong sương
Và bầu trời tia sáng hồn đạt đến
Với người khác Thiên đàng đừng cúi xuống
Mà hãy cầu xin ân huệ cho nàng.
Những linh hồn ngoan gọi về cho mình
Chỉ lòng thương xót còn nơi trần thế.
Và Đức Chúa Trời xét từng ý nghĩ:
“Các con của ta, các con hãy chờ
Ta còn chưa nghĩ răng gọi nàng về
Mà hãy vui lòng ở lại bên kia
Với những ai vẫn nói về Địa ngục:
“Là cái ác, ta thấy rằng hạnh phúc”.

Người đẹp của tôi sẽ tới Thiên đàng
Tôi biết được điều này nhờ đức hạnh
Hỡi những người đẹp, cần đi đến
Cái nơi Nàng giờ đang rảo bước chân
Tình yêu đã làm con tim giá băng
Và đã lụi tàn muôn đời muôn kiếp
Đứng trước Nàng chói ngời lên vẻ đẹp
Hoặc chết đi hoặc chia sẻ tình thương.
Ai là người xứng đáng kính trọng Nàng
Đang gần lại trong một niềm hạnh phúc
Ai từng được niềm vui Nàng ban phát
Và tình yêu, xúc phạm dễ dàng quên
Và Đức Chúa Trời rồi sẽ ban ơn
Ai biết nghe, trong khổ đau không chết.

Tình cất tiếng: “Cát bụi chốn trần gian
Chỉ một lần, và tuyệt vời, thanh khiết…”
Nhưng Tình yêu ngoái nhìn vào đôi mắt
Rằng trong Nàng đã ngự Chúa cao sang.
Vầng trán Nàng lấp lánh như kim cương
Vẻ tái nhợt đã dường như trong suốt
Và trong Nàng đang trị vì vẻ đẹp
Cả thiên nhiên – tất cả vẻ bao dung.
Từ đôi mắt Nàng khi ánh mắt nhìn
Có ngọn lửa tình và linh hồn trong đó
Rồi khi tia chớp của tình gặp gỡ
Thì con tim sẽ rạo rực cháy lên.
Tình yêu sai khiến nụ cười của Nàng
Ai ngó nhìn sẽ đứng yên một chỗ.

Ta biết rằng thơ khao khát, ước mong
Ta gửi ngươi đến cùng bao người đẹp!
Nhưng hãy nhớ: ta nhờ thơ giáo dục
Như con của Tình giản dị, trẻ trung
Khắp mọi nơi hãy giữ vẻ khiêm nhường
Và hãy hỏi: “Đâu con đường, hãy chỉ
Tôi đi tìm một con đường như thế”
Và hãy nhớ đừng phù phiếm, dối gian
Với những người đê tiện chớ làm quen
Nhưng kính trọng với những người xứng đáng
Với những quí ông, quí bà cao thượng
Để mở ra điều kỳ diệu con đường
Và khi đó Tình yêu ngươi nhận biết
Để trao cho ta từ chính tay Nàng.

Để cho dễ hiểu hơn, tôi phân chia bài thơ này với một nghệ thuật cao hơn so với những bài thơ trước. Đầu tiên tôi chia bài thơ ra ba phần sao cho phần đầu làm phần dẫn nhập vào phần tiếp theo; ở phần hai tôi thể hiện nội dung; còn phần ba phục vụ cho những lời đã nói trước đó. Phần hai bắt đầu bằng: “Angelo clama: Thiên thần ca..”; phần ba: “Canzone, io so che: Ta biết rằng thơ khao khát”.

Phần đầu tiên gồm bốn phần nhỏ: thứ nhất, tôi giải thích rằng tôi dự định hướng những lời viết về cô nương của tôi tới ai mà không giấu nguyên nhân; thứ hai, tôi nói rằng tôi cảm thấy và tôi suy nghĩ về những phẩm chất của cô nương; thứ ba, tôi nhận thấy rằng cần nói về cô nương để cho nỗi sợ tiêu tan; thứ tư, tôi nhắc lại là bài thơ hướng tới ai, có một nguyên nhân buộc tôi lựa chọn. Phần thứ hai bắt đầu bằng: “Io dico: Tình yêu mang ..”; phần ba: “E io non vo´ parlar: Nhưng mà tôi không nói..”; phần bốn: “donne e donzelle: Hỡi những người đẹp rất trẻ trung ơi.. ”.

Sau đó, khi tôi thốt lên: “Angelo clama: Thiên thần ca..” thì tôi bắt đầu câu chuyện về cô nương này. Và phần này có hai phần nhỏ: thứ nhất, tôi nói rằng trên trời xanh đang nghĩ về nàng; thứ hai, trên mặt đất đang nghĩ về nàng, bắt đầu bằng: “Madonna è disiata: Người đẹp của tôi..”. Phần hai chia làm hai phần nhỏ: thứ nhất, tôi nói về sự cao thượng của tâm hồn nàng, nhắc đến một vài biểu hiện kỳ diệu; thứ hai, về sự cao thượng của cơ thể nàng, về vẻ đẹp bằng những lời: Dice de lei Amor: Tình cất tiếng..” Phần hai này lại chia ra hai phần nữa: thứ nhất, tôi nói về vẻ đẹp của gương mặt; thứ hai, về cái đẹp mà gương mặt ánh lên, bằng những lời sau: “De li occhi suoi: Từ đôi mắt Nàng..” Phần hai này chia đôi: một phần nói về đôi mắt, nguồn gốc của tình yêu, phần sau ca ngợi bờ môi, là mục đích của Tiình yêu. Và để xua đi mọi ý nghĩ đen tối, tôi xin nhắc bạn đọc rằng những gì viết trên đây, khi tôi nói lời chào đón cô nương là điều mong muốn của tôi.

Sau đó, sau câu thơ: “Canzone, io so che tu: Ta biết rằng thơ..”, tôi thêm vào một khổ về người khác. Trong đó tôi mở ra điều rằng tôi chờ đợi từ bài canzone. Vì rằng phần cuối hoàn toàn dễ hiểu nên tôi sẽ không chia phần nữa, mặc dù tôi vẫn nghĩ rằng nếu phân chia càng chi tiết thì bạn đọc càng dễ hiểu bài canzone của tôi hơn. Dù sao, nếu có những bạn đọc không hiểu được cách phân chia của tôi thì tôi cũng không lấy làm phiền. Họ cứ việc để nó sang một bên, tôi vẫn sợ rằng đã giải thích quá nhiều trong sự phân chia các phần, và bài thơ quá nhiều người nghe. 

XX
Khi bài canzone này có nhiều người biết đến thì có một người bạn của tôi cũng đã nghe thấy. Người này đã hỏi tôi rằng Tình yêu là gì. Tất nhiên, người này đánh giá công sức của tôi qua những gì được nghe về tôi. Khi đó, với suy nghĩ rằng sau đề tài này tôi sẽ chọn đề tài về Tình yêu và để người bạn của tôi hiểu được, tôi quyết định viết bài thơ về bản chất của tình yêu. Và tôi viết bài sonetto, bắt đầu bằng: “Amore e´l cor gentil

Con tim cao quí và Tình yêu – chỉ một
Người khôn ngoan vẫn thường nói cùng ta
Tình và trái tim không thể bất hoà
Như lý trí với linh hồn khinh miệt.

Khi trong con tim Tình yêu dâng ngập
Tình lên ngôi – con tim biết nghe lời
Ngôi nhà Tình yêu chỉ một mà thôi
Hoặc dài lâu hoặc chỉ trong phút chốc.

Những đường nét thần tiên tuyệt đẹp
Khó nhọc hiện lên, mỏi mệt ánh nhìn
Tình yêu thương chạy khắp ở trong tim.

Nếu cảm thấy rằng thời gian sẽ đến
Thì một Tình yêu mới mẻ nảy sinh
Ngay cả nàng cũng đắm đuối, mê hồn.

Bài sonetto này chia làm hai phần. Ở phần thứ nhất tôi nói về tiềm năng của Tình yêu, ở phần hai – về điều rằng tiềm năng biến thành thực tế. Phần hai bắt đầu như vậy: “Bieltate appare: Những đường nét thần tiên..” Phần thứ nhất chia làm hai: trước tiên tôi nói sức mạnh tiềm năng ở trong chủ thể nào, sau đó – chủ thể và sức mạnh tiềm năng đi vào đời sống và chúng quan hệ với nhau như hình thức với vật chất. Phần hai bắt đầu như vậy: “Falli natura: Khi trong con tim..” và cuối cùng, khi tôi nói: “Bieltate appare.. Những đường nét thần tiên..” là nói về sức mạnh tiềm năng biến thành thực tế đầu tiên ở đàn ông, sau đó ở phụ nữ: “E simil face in donna: Ngay cả nàng cũng đắm đuối..”

XXI
Sau khi đã nói về Tình yêu ở bài thơ trước, tôi quyết định ca ngợi cô nương cao thượng nhất mà Tình yêu thức dậy, và không chỉ ở nơi nó đang mơ màng. Ngay cả ở nơi không có Tình yêu thì nàng cũng bằng cách kỳ diệu, gọi tình yêu đến. Khi đó tôi viết bài sonetto, bắt đầu bằng: “Ne li occhi porta’

Trong đôi mắt nàng Tình yêu linh cảm
Hạnh phúc thay cho ai được nàng nhìn
Nàng bước đi – theo bước, thảy vội vàng
Chào đón chăng – con tim Tình rung động.

Tình bối rối và nghiêng mình cúi xuống
Tình ăn năn về lầm lỗi của mình.
Niềm kiêu hãnh và cơn giận nàng quên
Ôi người đẹp, ai mà không ca tụng.

Tất cả ngọt ngào và nhún nhường ý tưởng
Sẽ nhận ra, nghe lời nói của nàng
Được gặp nàng quả là điều sung sướng.

Nàng mỉm cười, phúc cho ai được hưởng
Lời chẳng thốt ra, không nhớ điều gì
Ân huệ thay và mới mẻ, diệu kỳ.

Bài sonetto này gồm ba phần. Ở phần đầu tôi nói rằng cô nương này biến sức mạnh tiềm năng thành sức mạnh thực tế, nhờ phần cao thượng của cơ thể - đôi mắt nàng; ở phần ba tôi nói về cái miệng đẹp của nàng. Giữa hai phần này có một phần nhỏ cần sự giúp đỡ của phần trước và phần sau. Phần này vang lên như vậy: “Aiutatemi, donne: Ôi người đẹp..’” . Phần ba bắt đầu bằng: “Ogni dolcezza: Tất cả ngọt ngào..”.

Phần thứ nhất có ba mục nhỏ: đầu tiên tôi nói rằng cô nương này có phẩm hạnh biến tất cả những cao thượng trong ánh nhìn, dẫn đến sức mạnh tiềm năng của Tình yêu đến nơi mà trước đó chưa hề có quyền lực. Thứ hai, tôi chỉ ra rằng cô nương biến Tình yêu thành sức mạnh thực tế ở trong tim ai mà nàng nhìn thấy. Thứ ba, tôi mở ra sự ảnh hưởng tốt đẹp đến những con tim. Phần hai bắt đầu bằng: “ov´ella passa: Nàng bước đi..”, phần ba: “e cui saluta: ..con tim Tình rung động”.

Sau đó, khi tôi nói: “Aiutatemi, donne” là tôi muốn giải thích rằng tôi dự định hướng tới ai, gọi những người giúp tôi ca ngợi danh dự của nàng. Và khi tôi nói: “Ogne dolcezza”, thì tôi chỉ khẳng định cái điều đã nói ở phần thứ nhất: nụ cười thần diệu và giọng nói ngọt ngào, và tất cả sự ảnh hưởng tới con tim của những người khác, vì rằng trí nhớ không thể giữ lại được nụ cười thần diệu cũng như hành động của nàng.

XXII
Sau đó nhiều ngày, đấng sinh thành của người con gái cao thượng nhất Beatrice từ giã cõi đời và đi về với vinh quang muôn thuở. Sự ra đi như vậy là một nỗi đau thương cho tất cả bạn bè của người đã khuất.

Không có một tình bạn nào thân thiết hơn bằng tình giữa cha và con, mà cô nương này có một tình cảm ở mức độ cao nhất, và cha cô là một người rất mực tốt bụng. Rõ ràng, cô nương nói trên đang chịu một nỗi buồn thương.

Bởi vì theo tục lệ của thành phố này thì phụ nữ với phụ nữ, đàn ông với đàn ông làm thành những nhóm viếng thăm nên nhiều cô nương đã đến nơi Beatrice đang khóc than. Khi nhìn thấy những cô nương trở lại, tôi nghe họ nói chuyện với nhau, trong số đó có những lời: “Quả thật, nàng đã khóc mà ai nhìn thấy đều tỏ lòng thương xót”. Các cô nương đi ngang qua tôi và tôi đắm chìm trong những suy tư buồn bã. Những giọt nước mắt chảy dài trên má và tôi muốn giấu chúng đi bằng cách úp đôi bàn tay lên đôi mắt. Giá mà không vì đợi để được nghe thêm điều gì đó về nàng thì tôi đã chạy trốn từ khi những giọt nước mắt chảy dài trên má. Và cứ lần lữa ở nơi đó, tôi nhìn thấy những cô nương khác đi ngang qua, và tôi nghe: “Làm sao mà có thể vui vẻ được khi nghe những lời vang lên một nỗi buồn thương kỳ lạ”.

Thì khi đó có những cô nương khác xuất hiện, họ nói: “Người này khóc có vẻ như đã nhìn thấy nàng như chúng ta vậy”. Sau đó, những người khác nữa đã nói về tôi: “Hãy xem kìa, anh ta không còn giống với mình nữa, thay đổi quá mức!”

Khi những cô nương đi ngang qua, tôi nghe những lời của họ nói về nàng và về tôi như đã nói trên đây. Sau đó, thả mình theo những ý nghĩ, tôi quyết định viết ra, vì thơ đối với tôi là phương tiện tốt nhất, trong thơ thể hiện tất cả những gì tôi đã nghe từ quí cô nương. Tôi sẵn lòng hỏi họ, nếu những câu hỏi này hợp nhẽ, bởi thế, tôi muốn hỏi họ những gì mà họ có thể trả lời.

Tôi viết hai bài sonetto: ở bài thứ nhất là câu hỏi mà tôi muốn đưa ra; ở bài thứ hai là tôi đưa ra câu trả lời, có vẻ như họ trả lời tôi. Bài sonetto thứ nhất bắt đầu bằng: “Voi che portate la sembianza humile”, còn bài thứ hai: “Se´tu colui c´hai trattato sovente.”

Em đi qua, mái đầu hơi cúi xuống
Ánh mắt em như nói một điều buồn
Em từ đâu? Sao vẻ mặt của em
Anh ngỡ như có điều chi đau đớn.

Em từng như Mẹ đồng trinh cao thượng
Để Tình yêu mang nước mắt tưới lên
Có phải chăng vẫn tin vậy con tim?
Bởi trong em mọi nét đều trong sáng.

Và nếu như đường xa em mong muốn
Thì anh xin: hãy ở lại cùng anh
Nét buồn đau xin em chớ giữ gìn!

Anh nhìn thấy mắt em đầy nước mắt
Và anh thấy em luống cuống, vội vàng
Con tim lo như tai họa đang dâng.

Bài sonetto này chia làm hai phần. Ở phần một tôi hỏi các cô nương rằng có phải họ đến từ nơi nàng có mặt. Tôi ngỡ rằng tôi không nhầm vì trông họ có vẻ rất cao thượng. Ở phần hai tôi hỏi để họ nói cho tôi biết về nàng. Phần hai bắt đầu bằng: “E se venite: Và nếu như đường xa..”. Và bài sonetto tiếp theo, như đã nói trên:

Có phải thơ ngươi không hề im lặng
Ca tụng nàng như Đức mẹ đồng trinh
Ngươi giống như thơ, bằng giọng của mình
Nhưng có vẻ giọng của ngươi không giống.

Tại vì sao ngươi thổn thức, đau đớn
Ngươi tiếc rằng thành kẻ khác rồi chăng?
Ngươi khổ đau? – và trước nỗi đau buồn
Không thể mang nên ngươi đem giấu diếm?

Mặc ta khóc, hãy đi theo đau đớn
Tội lỗi cho ai biết được niềm vui
Có phải ta nghe theo nỗi ngậm ngùi?

Trên mặt nàng một nỗi buồn lắng đọng
Nhưng tại sao ánh mắt cứ hướng về
Cái chết đang chờ, ngươi cứ thổn thức đi.

Bài sonetto này chia làm bốn phần, tương ứng với lời của bốn cô nương mà tôi đặt câu trả lời vào miệng của họ, và đã rõ ràng, tôi sẽ không nói về ý nghĩa của từng phần. Phần hai bắt đầu bằng: “E perché piangi: Tại vì sao ngươi thổn thức..” ; phần ba: “Lascia piangere noi: Mặc ta khóc..” ; phần bốn: “Ell´ha nel viso: Trên mặt nàng..”.

XXIII
Sau đó một thời gian, tôi bị ốm những chín ngày liền. Tôi nằm liệt giường như người không thể cử động. Sang ngày thứ chín tôi cảm thấy một nỗi đau và trong tôi có một ý nghĩ về cô nương của tôi.

Suy nghĩ về nàng, tôi trở lại với ý nghĩ về kiếp phù vân, ngay cả những người khỏe mạnh, và tôi khóc. Sau đó, nhân lên những thổn thức, tôi tự nói với mình: “Sẽ đến một ngày cô nương cao thượng nhất Beatrice sẽ chết”.

Và tôi cảm thấy vô cùng bối rối, tôi nhắm mắt lại và mơ màng, thả hồn theo trí tưởng tượng. Ở đoạn đầu của sự tưởng tượng, trước mắt tôi hiện ra mấy người phụ nữ tóc rối và họ nói với tôi: “Ngươi đã chết”.

Sự tưởng tượng của tôi bắt đầu như vậy và tôi biết mình đang ở đâu. Tôi ngỡ rằng đang nhìn thấy những người phụ nữ tóc rối trên mọi con đường và tôi đang nhìn mặt trời đã tắt, theo màu sắc của những ngôi sao, tôi nghĩ rằng chúng đang nức nở. Và tôi ngỡ rằng những con chim bay giữa trời đang rơi xuống và một đợt động đất đã bắt đầu. Kinh hoàng với sự tưởng tượng này, tôi như thấy một người bạn đến và nói với tôi: “Chẳng lẽ bạn không biết rằng cô nương của bạn đã từ giã cõi trần gian”. Thế là tôi khóc, lòng ttràn ngập nỗi buồn đau và không chỉ trong tưởng tượng mà những giọt nước mắt đã rơi xuống từ đôi mắt của tôi. Sau đó tôi hình dung rằng cần nhìn lên bầu trời và ngỡ là tôi thấy những thiên thần đang trở về trời, phía trước những thiên thần là một đám mây màu trắng. Tôi ngỡ như những thiên thần này hát một khúc ca, trong đó có những lời: “Osanna in excelsis: Hô-san-na ở trên nơi rất cao”, ngoài ra, tôi không nghe gì khác.

Tôi ngỡ rằng con tim có một tình yêu lớn đang nói cùng tôi: “Quả thực là cô nương của ta đã chết”. Sau những lời này, tôi ngỡ như tôi đang đi để nhìn thân xác từng có một linh hồn cao thượng nhất. Sự tưởng tượng dối lừa và mạnh mẽ đến mức chỉ cho tôi thấy cô nương của tôi đã chết. Và tôi ngỡ rằng những cô nương đã trùm lên đầu nàng chiếc khăn màu trắng, trên gương mặt nàng hiện lên một vẻ hiền lành và tôi như nghe nàng nói: “Ta đang thấy bắt đầu sự bình yên”.

Khi tôi nhìn thấy nàng trong giấc mơ, có một tình cảm bao trùm lấy tôi, làm cho tôi gọi cái chết: “Hỡi cái chết ngọt ngào, ngươi hãy đến cùng ta và hãy cao thượng! Ngươi hãy đến với ta¸kẻ đang khát khao ngươi. Ngươi hãy xem: ta đang mang màu chết”.

Khi tôi nhìn thấy người ta làm lễ cho người chết thì tôi thấy mình đang trở về phòng. Ở đó tôi đang nhìn vào bầu trời. Sự hình dung mạnh đến mức làm cho tôi bất khóc và nói: “Hỡi linh hồn cao thượng nhất, hạnh phúc thay cho kẻ được thấy hồn!” Thốt ra những lời này bằng một giọng rất buồn, tôi bắt đầu nức nở và gọi cái chết. Một cô nương trẻ từng ghé giường tôi nghĩ rằng những thổn thức và lời của tôi là do bệnh tật, đã bật khóc. Khi đó các cô nương bỏ cô nương trẻ kia ở đấy và ghé đến gần để thức tôi dậy, họ nghĩ rằng tôi đang mơ. Họ nói: “Đừng ngủ nữa” và “Đừng tuyệt vọng”.

Vì những lời này mà tôi muốn kêu lên: “Ô, Beatrice, xin đa tạ!” và tôi vừa nói “Ô, Beatrice” thì tỉnh lại, tôi mở mắt và thấy rằng tôi đã nhầm lẫn. Và mặc dù đã gọi tên này, nhưng giọng của tôi bị đứt quãng vì thổn thức nên tôi nghĩ rằng các cô nương không hiểu được. Mặc dù tôi rất bối rối và ngượng ngùng, theo lời khuyên của Tình yêu, tôi quay lại với họ. Nhìn thấy gương mặt của tôi, họ nói: “Anh ta trông như người chết”, sau đó họ nói với nhau: “Chúng ta hãy an ủi anh ta” – và họ nói rất nhiều lời an ủi, họ hỏi tôi vì sao mà tôi sợ hãi như vậy. Bình tĩnh lại, tôi hiểu rằng mình đã mơ không phải, tôi trả lời họ: “Tôi sẽ nói cho quí cô điều gì đã xảy ra với tôi. Khi đó – từ đầu chí cuối – tôi kể cho họ rằng tôi đã nhìn thấy cái gì mà không nhắc tên cô nương cao thượng nhất.

Sau khi khỏi bệnh, tôi quyết định viết bài thơ về những gì xảy ra với tôi, vì tôi nghĩ rằng đấy là đề tài xứng đáng với Tình yêu và nghe lọt tai; tôi viết bài canzone, bắt đầu bằng: “Donna pietosa”

Cô nương trẻ tuổi và đáng thương
Trong ánh sáng của hào quang chói lọi
Ngồi ở nơi cái chết, tôi đang gọi
Và ngó nhìn vào đôi mắt buồn thương
Và lắng nghe những lời trống không
Rồi tự mình nức nở
Còn những cô nương khác rất vội vã
Dỗ tiếng khóc đã đến nơi tôi nằm
Họ nhìn thấy rằng tôi đau khổ
Đã cúi xuống rất nghiêm trang
Một người bảo tôi: “Đừng ngủ”
Và một người bảo: “Chớ có buồn!”
Khi đã đi qua cơn mộng mị
Tôi gọi tên cô nương.

Giọng của tôi nhuốm một vẻ buồn thương
Và đầy nước mắt đau khổ
Tôi nghe ra lời của trái tim
Nhưng ngập tràn xấu hổ
Tôi xấu hổ vì Tình
Làm cho tôi vật ngã
Và hối hận dâng lên
Tôi nghe lời than thở:
“Hãy làm cho người khuây khỏa!”
Những cô nương lặng lẽ nói với nhau
Và cúi xuống những mái đầu:
“Anh đã nhìn thấy điều gì vậy?”
Tôi cảm thấy được an ủi
Và cất lời: “Hỡi những cô nương

Tôi nghĩ suy về cuộc đời mong manh
Không có gì vững chắc
Khi tình yêu trong tim dâng ngập
Tình khóc lóc và thổn thức trong lòng
Tình nức nở và cuống cuồng:
“Đến ngày cô nương sẽ chết!”
Và bước chân mỏi mệt
Và đôi mắt mơ màng
Máu lạnh trong từng thớ thịt đường gân
Và tình cảm tê liệt
Còn sự hình dung
Lý trí coi thường
Tôi nhìn thấy những cô nương gọi
“Hãy chết, hãy chết đi chàng!..”

Và tôi nhận ra sự sợ hãi ghê thường
Trong giấc mơ cuồng loạn
Tôi có mặt ở một nơi ghê gớm
Nhìn thấy những cô nương bước chạy trên đường
Họ khóc lóc và nức nở kêu than
Và thấy một ngọn lửa buồn đang cháy
Dần dần tôi nhìn ra sau đấy
Mặt trời dần tắt, những vì sao hiện ra
Và tiếng khóc từ đôi mắt nhạt nhòa
Cái chết dường như đang chờ đón vậy
Cả mặt đất run rẩy
Một người đàn ông trước mặt hiện ra
Kêu lên: “Không có tin tức gì?
Cô nương của ngươi đã chết!”

Tôi ngước đôi mắt đầy nước mắt
Thấy giữa trời xanh
Một đám thiên thần
Và mây như lá cờ trước mặt
Họ hát vang: “Hosana!”
Tình yêu kêu lên: “Đã đến gần
Cô nương đang say trong giấc ngủ”.
Và cơn mộng mị
Cho tôi nhìn gương mặt cô nương
Cùng với những cô nương
Trùm những tấm khăn choàng
Với vẻ dịu dàng đằm thắm
Và nói: “Cô nương trong thái bình!”

Tôi cảm thấy thấp hèn trong đau khổ
Khi nhận ra đường nét dễ thương sao –
“Ô Cái chết! Sao ngươi quá ngọt ngào!
Bóng dáng của ngươi thân thuộc quá
Ngươi đã cùng với cô nương của ta
Và với Nàng không nghiệt ngã
Bây giờ hồn lại gọi ngươi về đó
Hãy đến cùng ta
Hãy đến đây, ta gọi!”
Tôi chia tay với nỗi buồn như vậy
Khi còn lại một mình
Tôi kêu lên khi nhìn vào trời xanh:
“Hỡi linh hồn cao thượng
Cơn mê sảng đã qua, xin cám ơn!

Bài canzone này có hai phần: ở phần một tôi gọi một người và kể về một giấc mơ mà các cô nương không nhắc tên đã giải thoát tôi và tôi hứa nói về những gì nhìn thấy; ở phần hai tôi nói về việc thực hiện lời hứa của mình. Phần hai bắt đầu bằng: “Mentr´io pensava: Tôi nghĩ suy về cuộc đời mong manh..”. Phần một có hai phần: thứ nhất, tôi nói rằng có những cô nương – đặc biệt là một người trong số họ – đã nói về những gì họ đã làm khi tôi đang mơ, cho đến trước khi tôi trở lại với thực tại; thứ hai, tôi mô tả việc họ đã nói với tôi, khi tôi hết mơ màng, bắt đầu bằng: “Era la voce mia: Giọng của tôi nhuốm một vẻ buồn thương..”.

Sau đó, khi tôi nói: “Mentr´io pensava” thì tôi kể với họ về giấc mộng của tôi. Sự việc này được thể hiện trong hai phần: phần một về sự phát triển của sự tưởng tượng; phần hai, tôi nói về việc những cô nương gọi tôi và sự cảm tạ; và phần này bắt đầu bằng: “Voi mi chimaste: Cơn mê sảng đã qua..”.


CHÚ THÍCH


XVII
1. Tôi cần cách kể chuyện mới… – Dante không có ý định mô tả chi tiết hơn nữa về những gì trong lòng mình mà đi nói về cô nương. Từ chương XVII bắt đầu một đề tài mới.


XXII
1… đấng sinh thành của người con gái cao thượng nhất Beatrice từ giã cõi đời và đi về với vinh quang muôn thuở. – Nếu Beatrice là một nhân vật lịch sử thì đây là cái chết của Folco di Ricovero Portinari (năm 1829).


XXIII
1. Sau đó một thời gian, tôi bị ốm những chín ngày liền… – Đây là một giai đoạn khủng hoảng trong tinh thần của Dante. Ở đây ý tưởng về tình yêu và cái chết hòa quyện đến đỉnh cao: Beatrice phải chết để trở thành niềm hạnh phúc vĩnh cửu, còn Dante cũng phải chết để hồi sinh về tinh thần.


2. Và tôi ngỡ rằng những con chim bay giữa trời đang rơi xuống và một đợt động đất đã bắt đầu… – Cảnh tượng giống như trong ngày chết của Jesus Christ được mô tả trong Kinh Phúc Âm Mathiơ, XXVII, 51; Luca, XXII, 44-45; hoặc Khải Huyền, VI, 12-14. Trong sự hình dung của Dante hình ảnh Beatrice hòa quyện với hình ảnh Jesus Christ và đã không còn là một người trần tục.

3. Osanna in excelsis – Đây là những lời dân chúng nói với Jesus Christ khi Ngài đi vào thành Jerusalem (Mathiơ, XXI, 9). Những lời như vậy, rõ ràng chỉ dành cho những bậc thần thánh chứ không phải người trần.


4. Hỡi cái chết ngọt ngào, ngươi hãy đến cùng ta… – Cái chết là điều mong ước, như là một điều kiện để được hòa nhập với đối tượng của tình yêu (Côrinhtô 2, V, 8: “Chúng ta tin tưởng và mong ước rời khỏi thân xác để về nhà với Chúa thì tốt hơn”. Và để bắt đầu một cuộc đời mới (Côrinhtô 1, XV, 54: Vì khi thân hư nát này đã mặc lấy sự không hư nát và thân hay chết này trở nên bất tử, lúc ấy Thánh Kinh sẽ được ứng nghiệm: “Sự chết đã bị tiêu diệt trong chiến thắng!"

Cuộc đời mới (chương 1 - 14)


La Vita Nuova
Dante Alighieri

Giới thiệu tác phẩm

Cuộc đời mới (tiếng Ý: La Vita Nuova) được Dante Alighieri viết trong các năm 1283 – 1293. Đây là một tác phẩm viết về tình yêu theo phong cách prosimetrum – bao gồm cả thơ và văn xuôi xen kẽ. Ngoài ra, tác phẩm này còn là một trong những tác phẩm văn học sớm nhất viết bằng tiếng Ý (mà không phải tiếng Latin) – Cuộc đời mới đã góp phần giúp hệ thống hóa các phương ngữ Toscana trong việc viết theo tiêu chuẩn Ý.

Cuộc đời mới gồm 42 chương ngắn với lời bình, lời giải thích cho 25 bài sonetto, 1 bài ballada, 4 bài canzone và 1 bài canzone còn dở dang vì cái chết của Beatrice Portinari, tình yêu suốt đời của Dante.

Dante diễn giải mỗi bài thơ, đặt chúng trong bối cảnh của cuộc đời mình. Các bài thơ trong tác phẩm gồm có 3 phần: những câu chuyện ngắn bán tự truyện, những bài thơ trữ tình được Dante xuất khẩu thành thơ nhờ hoàn cảnh và các bài luận ngắn về các bài thơ.

Các bài thơ kể về tình yêu của Dante đối với Beatrice từ cái nhìn đầu tiên (khi Dante lên 9 tuổi và Beatrice lên 8 tuổi) cho đến khi nàng từ giã cõi đời và sự quyết tâm của Dante viết về “cái điều mà chưa bao giờ có ai từng nói như vậy về một người phụ nữ”. Mỗi phần riêng biệt của bài bình luận tiếp tục phát triển khái niệm về tình yêu lãng mạn của Dante như là bước đầu tiên trong sự phát triển tâm linh dẫn đến một tình yêu thần thánh. Cách tiếp cận khác thường của Dante dựa trên kinh nghiệm cá nhân và các sự kiện, cách xưng hô với độc giả để tạo ra một tác phẩm bằng tiếng Ý chứ không phải tiếng Latinh, tất cả những điều này là một bước ngoặt trong thơ ca châu Âu, khi mà nhiều nhà thơ khác đã từ bỏ hình thức cách điệu cao thượng và đi theo phong cách đơn giản.

Dante muốn tập hợp và xuất bản các bài thơ tình dành cho Beatrice, giải thích bối cảnh của chúng và chỉ ra cấu trúc bình phẩm của mỗi bài thơ nhằm trợ giúp để đọc một cách kỹ lưỡng. Mặc dù kết quả là một bước ngoặt trong sự phát triển của cuốn tự truyện tình cảm (bước tiến quan trọng nhất kể từ Confessions của Thánh Augustine trong thế kỷ thứ 5), giống như tất cả văn học thời Trung Cổ, Cuộc đời mới khác xa so với tự truyện hiện đại. Tuy nhiên, Dante cùng với bạn đọc của mình đã quan tâm đến cảm xúc của tình yêu cao thượng và việc chúng được phát triển ra sao, làm thế nào để chúng được thể hiện trong thơ, làm thế nào để chúng tiết lộ những chân lý trí tuệ thường trực của thế giới do Chúa tạo ra và làm thế nào tình yêu có thể trao lời cầu nguyện cho linh hồn và làm cho nó được gần gũi hơn với Chúa.

Tên của những nhân vật trong tác phẩm, bao gồm cả Beatrice, không sử dụng tên họ hoặc bất kỳ chi tiết nào khác để có thể giúp cho người đọc nhận ra họ trong dân chúng Firenze. Chỉ có tên “Beatrice” được sử dụng, bởi vì đó vừa là tên thật vừa là tên biểu tượng của cô. Cuối cùng, tên và những nhân vật trong tác phẩm được dùng qua phép ẩn dụ.

Có truyền thuyết cho rằng: Cuộc đời mới là tự truyện giống như một “lời xưng tội” được viết ngay bên mộ của Beatrice.
Trong chương XXIV, Io mi senti' svegliar dentro a lo core (Tôi nghe ra trong tim đang thức tỉnh) Dante gặp với Tình yêu (hay Amor) và Tình yêu đề nghị nhà thơ hãy làm tất cả những gì tốt đẹp nhất để tôn vinh Tình yêu.

Tôi nghe ra trong tim đang thức tỉnh
Hồn của Tình yêu trong đó ngủ mê
Sau đó Tình yêu tôi thấy từ xa
Rất mừng vui, nhưng mà tôi nghi lắm.
Tình nói rằng: “Để thời gian cúi xuống
Trước mặt ta…” – và nghe thấy tiếng cười
Nhưng mà tôi chỉ nghe chúa tể thôi
Chỉ một người đôi mắt tôi hướng đến.
Cô nương Vanna, cô nương Bice
Là hai người tôi thấy khi gần lại
Và ở đây có một sự diệu kỳ
Khi trong ký ức của tôi giữ lại
Tình yêu nói rằng: “Đây là Primavera
Còn đây – Tình yêu, ta giống như người ấy”.

Dante không nêu tên mình trong La Vita Nuova. Ông đề cập đến Guido Cavalcanti là “người bạn đầu tiên của tôi”, em gái của mình như một “cô nương trẻ và cao thượng…” là “người có quan hệ bà con thân thuộc”, anh trai Beatrice tương tự như một “người bà con gần gũi với cô nương của tôi”. Người đọc cảm thấy như được tham dự vào câu chuyện tình cảm của tác giả không nêu tên và những người xung quanh trong câu chuyện.

Cuộc đời mới là tác phẩm cần thiết cho sự hiểu biết về các tác phẩm khác của Dante, mà đặc biệt là Thần khúc.


CUỘC ĐỜI MỚI

Lời mở đầu

Trong phần này của cuốn sách kỷ niệm của tôi chỉ một số trang có thể đáng đọc, có tựa đề là: “Incipit vita nova: Cuộc đời mới bắt đầu”

Theo tựa đề này tôi tìm ra những lời đã viết mà tôi có ý định thuật lại trong cuốn sách nhỏ này, nếu không được tất cả, thì ít ra là ý nghĩa của chúng.

I
Đã chín lần, kể từ khi tôi sinh ra, bầu trời hầu như quay lại chỗ ban đầu trong vòng quay của mình, khi trước mắt tôi lần đầu tiên xuất hiện người con gái quang vinh của lòng tôi, nhiều người vẫn gọi tên nàng là Beatrice mà không biết rằng cần phải gọi tên nàng như vậy. Nàng đã có mặt ở cuộc đời này, khi đó bầu trời sao di chuyển về phía đông thêm một trong mười hai phân độ: nàng hiện ra trước mắt tôi trong buổi đầu năm thứ chín của cuộc đời tôi, còn tôi nhìn thấy nàng ở đoạn cuối năm thứ chín của cuộc đời tôi. Nàng trước mặt tôi mặc quần áo màu hồng, khiêm nhường và đúng mực, sắc phục tương xứng với tuổi trẻ của nàng.

Ở đây tôi thành thực xin nói rằng Linh hồn Cuộc sống từ sâu thẳm trái tim tôi bắt đầu rạo rực trong từng đường gân thớ thịt và thốt lên những lời: “Ecce deus fortior me, qui veniens dominabitur mihi: Thượng Đế mạnh hơn tôi, Người đi đến nhận lấy quyền sai khiến tôi”. Ở đây Linh hồn Thú vật ngự trị phần trên, nơi tình cảm thu nhận tri giác của mình, trở nên kinh ngạc và hướng về Linh hồn Thị giác nói những lời: “Apparuit iam beatitudo vestra: Đã hiện ra niềm hạnh phúc của ngươi”. Ở đây Linh hồn Thiên nhiên, nơi cung cấp dinh dưỡng, bắt đầu khóc lóc và thốt ra những lời: “Heu miser, quia, frequenter impeditus ero deinceps!: Khổ thân tôi, vì rằng phía trước sẽ thường xuyên gặp điều trở ngại!”.

Kể từ đây về sau, tôi nói rằng Tình yêu đã ngự trị tâm hồn tôi, Tình yêu có quyền lực và sức mạnh mà sự tưởng tượng của tôi trao gửi và tôi đành phải thực hiện tất cả mọi mong muốn của tình. Rất nhiều lần tình ra lệnh cho tôi tìm gặp thiên thần trẻ trung này, vì rằng thời thơ ấu tôi vẫn đi tìm nàng, và tôi để ý thấy rằng hình dáng và phong thái của nàng rất cao thượng, quả là có thể dùng lời của nhà thơ Homer để nói về nàng: “Nàng có vẻ như con gái không phải của người trần, mà thần thánh”. Và dù hình bóng nàng thường xuyên ở bên tôi, trao cho tình sức mạnh để sai khiến tôi nhưng với những phẩm chất cao thượng, rằng đã nhiều lần hình bóng này không cho phép tình yêu cai trị tôi mà thiếu lời khuyên của lý trí, một khi những lời khuyên tương tự có ích để mà lắng nghe.

Nhưng nếu tôi giữ lâu trong tình cảm và hành động của tuổi trẻ như thế thì câu chuyện của tôi thành ra bày đặt, bởi thế tôi bỏ qua điều này và bỏ qua nhiều thứ có thể lấy ra từ đó để đi đến những lời được ghi trong những chương tiếp theo của ký ức tôi.

II
Thời gian trôi qua đã bấy nhiêu ngày, tròn chín năm kể từ ngày Người con gái cao thượng nhất nói trên xuất hiện, vào ngày cuối cùng của những ngày này người đẹp tuyệt vời hiện ra trước mắt tôi trong bộ áo quần màu trắng, giữa hai người đẹp thanh cao khác, những người này lớn tuổi hơn nàng. Khi đi trên đường nàng nhìn về nơi tôi đứng một cách rụt rè và với thái độ nhã nhặn nàng cúi chào tôi, còn tôi khi đó cứ ngỡ như đang nhìn thấy tận cùng của hạnh phúc. Thời khắc của cái cúi chào ngọt ngào ấy chính xác vào chín giờ, và bởi vì lần đầu tiên những lời của nàng bay đến tai tôi nên tôi cảm nhận được vị ngọt tựa hồ như ngất ngây, tôi từ giã mọi người về phòng riêng của mình và bắt đầu suy nghĩ về Con người lịch sự nhất.

III
Và trong suy nghĩ về nàng có một giấc mơ ngọt ngào vây lấy tôi, trong giấc mơ này hiện ra một điều kỳ diệu: tôi có vẻ như nhìn thấy trong phòng mình một đám mây màu lửa, sau đám mây này tôi nhận ra hình dáng một người đàn ông nào đấy, vẻ ngoài của người này ai nhìn thấy sẽ vô cùng sợ hãi. Người đàn ông này có vẻ rất vui mừng và trong lời của mình người này nói nhiều điều nhưng tôi chỉ hiểu được ít, trong những lời này tôi hiểu: “Ego dominus tuus: Ta là chúa tể của ngươi”. Trên tay người này dường như có một sinh vật trần truồng đang ngủ được phủ một tấm vải mỏng, hình như có màu hồng. Ghé nhìn rất chăm chú, tôi nhận ra Người đẹp, người mà một ngày trước đó đã cúi chào tôi. Còn trong một bàn tay của người này có vẻ như đang giữ một vật gì đó cháy lên và tôi ngỡ như người này nói với tôi những lời: “Vide cor tuum: Hãy nhìn vào trái tim mình”. Sau khi đứng yên một lát, người này dường như thức cô gái đang ngủ dậy, đưa ra một lý lẽ đầy sức mạnh để bắt nàng nuốt cái vật đang cháy ở trên bàn tay kia, và cô gái sợ hãi nuốt vào. Sau một thời gian, vẻ vui nhộn của người này trở thành tiếng khóc cay đắng. Vừa khóc, người này vừa nâng người đẹp trên tay rồi cùng với nàng có vẻ như bay vào trời xanh. Tôi cảm thấy vô cùng sợ hãi, giấc mơ yếu ớt của tôi không chịu nổi đã bị cắt đứt – và tôi tỉnh giấc. Ngay lúc đó tôi bắt đầu suy ngẫm và nhận thấy rằng cái giờ mà tôi trong mơ nhìn thấy là giờ thứ tư của đêm ấy, từ đó rõ một điều rằng đấy là giờ đầu tiên trong chín giờ cuối cùng của đêm.

Suy nghĩ kỹ về điều thấy trong mơ tôi quyết định thông báo cho những người hát rong nổi tiếng của thời ấy. Vì tôi đã bắt đầu để ý học cách làm thơ nên tôi quyết định viết một bài thơ mà trong đó tôi chào mừng tất cả những người chung thủy của Tình yêu và đề nghị họ giải thích về giấc mơ của tôi. Tôi giãi bày cho họ những gì tôi thấy trong giấc mơ của mình và bắt đầu bài thơ bằng những lời: “A ciascun´alma presa e gentil core: Hồn ai say…”

Hồn ai say, tim ai đầy ánh sáng
Thơ của tôi hiện ra trước mắt ai
Ý nghĩ sâu xa ai nói ra lời
Vì tên gọi Tình yêu – tôi chào đón.

Hai chục phút, khi hành tinh xuất hiện
Tỏa hào quang và kết thúc đường mình
Trước mắt tôi Tình yêu bỗng hiện lên
Thật khủng khiếp khi lòng tôi nhớ đến.

Tình đi trong hoan hỉ, và trên tay
Giữ trái tim tôi, còn trong tay ấy
Có một nàng Trinh Nữ ngủ rất say.

Tình cho nếm mùi khi nàng thức dậy
Từ trái tim – và cuống quít, rối bời
Trong nước mắt, Tình biến mất sau đấy.

Bài sonetto này chia làm hai phần: ở phần thứ nhất tôi chào đón và đề nghị câu trả lời; ở phần thứ hai, tôi chỉ ra điều cần trả lời. Phần thứ hai bắt đầu thế này: “Hai chục phút…” Có nhiều người trả lời bài thơ này và theo nhiều vẻ khác nhau, trong số này có một người tôi gọi là đầu tiên trong những người bạn của tôi; người này viết bài thơ bắt đầu bằng câu: “Anh thấy đấy, tôi mơ màng, tất cả rất hoàn mỹ…” 

Và diều này có vẻ như là sự bắt đầu của tình bạn chúng tôi, khi người này hiểu rằng tôi đã gửi bài thơ cho anh ấy. Ý nghĩa thật của giấc mơ kia, khi đó chưa ai biết, còn bây giờ thì đã rõ ràng và chất phác.

IV
Kể từ khi nhìn thấy, Linh hồn Thiên nhiên của tôi trở nên khó nhọc làm việc của mình, vì tất cả tâm hồn trao hết cho suy nghĩ về Người con gái cao thượng nhất; vì rằng trong phút chốc tôi trở nên yếu đuối và uể oải, rằng nhiều người bạn lấy làm buồn phiền cho dáng vẻ của tôi, một số khác thì ganh tỵ, muốn biết cái điều mà tôi giấu mọi người. Còn tôi, nhìn ra âm mưu nham hiểm trong những câu hỏi mà người ta hỏi tôi, hỏi ý chí của Tình yêu, theo lời khuyên của lý trí, đã trả lời họ rằng Tình yêu đang ngự trị tôi; tôi gọi là Tình yêu bởi vì tôi mang trên gương mặt của mình quá nhiều những dấu hiệu của tình yêu mà không thể nào che giấu được. Khi người ta hỏi tôi: “Tình yêu bắt ngươi đau khổ vì ai?…” – thì tôi cười, nhìn họ và không trả lời gì cả.

V
Một lần, Người con gái cao thượng nhất ngồi ở nơi có những lời vang lên về Nữ hoàng của vinh quang thì tôi cũng ở nơi để có thể nhìn thấy niềm hạnh phúc của mình; còn ở giữa tôi và nàng, theo một đường thẳng, có một người trinh nữ với vẻ mặt rất dễ chịu thường xuyên ngó nhìn tôi, lấy làm ngạc nhiên với ánh nhìn của tôi, bởi thế mọi người nhìn thấy ánh mắt của nàng.

Và có nhiều người để ý nên khi tôi rời chỗ, nghe những lời nói sau lưng: “Xem kìa, người đẹp làm cho chàng trai kia đau khổ”. Và khi họ gọi tên nàng, tôi nghe những lời về người con gái ở giữa đường thẳng, bắt đầu từ người con gái cao thượng nhất Beatrice và kết thúc ở trong đôi mắt tôi. Khi đó tôi rất bình tĩnh và tin rằng, ngày ấy, vẻ bí mật của tôi chưa lộ ra qua vẻ bên ngoài.

Và ngay lập tức tôi nghĩ rằng cần phải làm cho người con gái này trở thành thứ lá chắn để giấu đi sự thật. Trong thời khắc tôi đã làm được điều này và số đông những người nói về tôi đã biết điều bí mật này. Tôi tránh gặp người này mấy năm để cho những người khác thêm tin tưởng, tôi đã viết tặng nàng mấy bài thơ liền nhau, nhưng sau đấy tôi có ý định thể hiện những lời của mình về Beatrice và chỉ để ca ngợi nàng.

VI
Tôi nói rằng khi người con gái này che chở cho tôi bằng một tình yêu mạnh mẽ thì tôi có mong muốn nhắc tên người con gái cao thượng nhất cùng với tên những cô nương khác; tôi lấy tên sáu mươi cô nương đẹp nhất của thành phố, nơi nàng sinh ra theo ý của Đức Chúa Trời, và tôi viết bằng thể thơ serventeza mà tôi sẽ không truyền đạt; tôi có lẽ đã không nhắc đến, nếu đã không cần thiết nói rằng có một điều kỳ diệu xảy ra là trong số tên các cô nương kia thì cô nương của tôi không thuộc về con số nào khác ngoài con số chín.

       VII
       Cô nương mà tôi có được sự che chở cho điều ao ước trong một thời gian dài kia phải đi đến một nơi xa; bởi thế tôi sợ đánh mất sự che chở tuyệt vời đã khiến tôi đau khổ mà trước đó tôi chưa hề biết được. Và tôi nghĩ rằng nếu tôi không nói về chuyến đi đau buồn thì mọi người sẽ nhận ra vẻ giả vờ của tôi, bởi thế tôi quyết định viết một bài thơ; tôi sẽ truyền đạt nó, vì rằng cô nương của tôi là nguyên nhân trực tiếp của nhiều lời trong bài thơ này, và người ta sẽ nhận ra nếu hiểu nó. Và tôi viết bài thơ bắt đầu như thế này:  O voi che par la via: Hỡi những ai với tình yêu trong đời..”

Hỡi những ai với tình yêu trong đời
Xin hãy lắng tai nghe và hãy nói
Nỗi đau nào bằng đau đớn của tôi?

Quả thực tình yêu theo chuỗi tháng ngày
Xin hãy tha thứ cho điều ước muốn
Mà những ngày qua đã rất hào phóng
Với những lời tôi nghe được bên tai:
“Hãy nhìn xem kìa, phải chăng số phận
Ban cho anh ta niềm vui suốt cuộc đời?”

Nay ở đâu rồi âu yếm vỗ về tôi?
Ai trả cho tôi tình yêu cao thượng?
Tôi mòn mỏi đợi chờ
Trước tương lai cúi xuống.

Ai đem niềm khát khao giấu diếm
Vì xấu hổ, sự bố thí không mong –
Gương mặt tôi luống cuống
Và buồn đau, thổn thức trong lòng.

Bài thơ này có hai phần chính: ở phần đầu tôi kêu gọi Tình yêu chung thủy bằng những lời của nhà tiên tri Jeremiah, nói rằng: “O vos omnes qui transitis per viam, attendite et videte si est dolor sicut meus: Hỡi những ai bước đi trên đường đời, hãy lắng nghe và hãy nhìn xem có nỗi đau khổ nào như đau khổ của tôi”, và cầu xin để họ rủ lòng thương mà nghe tôi; phần thứ hai – tôi kể rằng từ đâu mà tình xuất hiện trong tôi, nhưng với một nghĩa khác, không phải như hai phần đầu và cuối của bài thơ, và tôi nói rằng tôi đã đánh mất nó. Phần thứ hai bắt đầu bằng những lời: “Amor non gia..: Quả thực tình yêu…”

VIII
Sau khi cô nương cao thượng ra đi thì vị chúa tể của những thiên thần gọi về vinh quang của mình một cô nương nào đấy trẻ trung và có dáng vẻ rất cao quý, người được yêu mến ở thành phố nói trên; tôi nhìn thấy thân thể nàng nằm bất động giữa những cô nương đang khóc lóc đau khổ. Tôi bỗng nhớ lại, có một lần tôi từng thấy nàng đi cùng cô nương cao thượng nhất, tôi đã không cầm được dòng nước mắt và tôi quyết định nói đôi lời tưởng nhớ người mà tôi từng nhìn thấy đi cùng cô nương của mình. Vì thế, ai đọc phần cuối những lời tôi đã nói sẽ hiểu; tôi viết hai bài thơ, một bài bắt đầu bằng: “Piangete, amanti..: Tình trong nước mắt..”, còn bài thứ hai: “Morte villana...: Cái chết dữ dằn…”

Tình trong nước mắt; ai yêu – khóc với Tình!
Nỗi buồn tình yêu nặng nề không thể tả
Giữa những người đẹp Tình yêu nức nở
Và tôi nhận ra tiếng khóc của Tình.

Cái chết dữ, với nghiệt ngã của mình
Mang tàn úa đến cho con tim trẻ
Và lấy đi vẻ yêu kiều tuyệt mỹ
Chỉ một lời “không được!..” cứ kêu lên.

Giờ Tình yêu tỏ ra nghe cái chết
Tôi nhìn ra: Tình nức nở, bồi hồi
Tình cúi mình trên tro tàn vẻ đẹp.

Và thường xuyên ánh mắt hướng lên trời
Nơi linh hồn đang dạo chơi hạnh phúc
Trên mặt đất nhìn thấy trong niềm vui.

Bài thứ nhất chia làm ba phần: ở phần một – tôi kêu gọi tất cả những ai chung thủy với Tình yêu hãy khóc và nói rằng vị chúa tể khóc than về họ, rằng “nỗi buồn tình yêu nặng nề không thể tả”, họ cần nói rằng cần phải nghe tôi; ở phần hai – tôi nêu nguyên nhân này; ở phần thứ ba – tôi nói về niềm vinh dự mà Tình yêu mang đến cho cô nương. Phần hai bắt đầu: “Amor sente: Giữa những người đẹp…”; phần ba: “Audite: Giờ Tình yêu…”

Cái chết dữ dằn, kẻ thù của đau khổ
Mẹ của nước mắt và của tiếng kêu than
Vị quan xét xử cay nghiệt, chẳng xót thương
Đốt con tim bằng nỗi buồn tưởng nhớ!
Trong sự suy tư của phiêu bạt tha phương
Ta sẽ không ngừng đem mi ra nguyền rủa.

Chính vì thế mà ta không kín kẽ
Bài ca của ta sẽ nói những lời ta
Rằng mi là nguyên nhân cái ác và đau khổ
Cứ để mặc thế gian biết ra sự thật là
Cái sự thật chính nó là tội lỗi
Vì ai không hề biết đến tình ta.

Vẻ dịu dàng từ cuộc đời mang ra
Tuyệt vời hơn trong con người cao cả
Và ở trong chàng trai vô tư lự
Niềm vui với tình đã vội bay xa.

Cái chết ra sao, ta chẳng mở ra
Những đường nét – trong bài ca ngắn ngủi
Với đời muôn thuở là tên phản bội
Thân xác diệu kỳ nó chẳng nhận ra.

Bài thơ này chia làm bốn phần: ở phần một tôi gọi cái chết bằng những cái tên của nó; ở phần hai – tôi nói cùng cái chết, nêu ra cái nguyên nhân khiến tôi nguyền rủa nó; ở phần ba – xỉ vả nó; ở phần bốn – tôi nói với một nhân vật không cụ thể, tuy vậy tôi vẫn biết rõ. Phần thứ hai bắt đầu bằng: "poi che hai data..: Đốt con tim…”; phần thứ ba: “E s’io di grazia..: Chính vì thế…”; phần thứ tư: "Chi non merta salute..: Với đời muôn thuở là tên phản bội…”

IX
Mấy ngày sau cái chết của cô nương này có một điều làm tôi đi khỏi thành phố nói trên và đi đến nơi cô nương cao thượng, người đã từng che chở cho tôi, mặc dù con đường của tôi không xa bằng nơi nàng ở. Và, mặc dù có vẻ tôi cùng nhiều người, cuộc du hành tôi thấy khó chịu, những tiếng thở dài luống cuống vì con tim cảm thấy cách xa niềm hạnh phúc của mình.

Và bỗng nhiên vị chúa tể ngọt ngào nhất điều khiển tôi vì những đức tính của cô nương cao thượng nhất, tôi hình dung ra trong vẻ của một người đồng hành, mặc quần áo nhẹ nhàng may bằng thứ vải thô. Người này có vẻ phiền muộn và nhìn xuống đất, chỉ thỉnh thoảng có vẻ nhìn dòng suối trong suốt, chảy nhanh và tuyệt đẹp chảy bên con đường mà tôi đi.

Tôi ngỡ rằng người bạn đường – Tình yêu nhìn sang tôi và nói những lời sau: “Tôi từ cô nương mà nhiều ngày là sự che chở của anh, tôi biết rằng ít nữa nàng sẽ trở về; và con tim mà tôi buộc anh trao cho nàng, tôi vẫn mang theo, sẽ là sự che chở cho anh như người trước đây”. Người này gọi tên nên tôi biết rõ. “Tuy nhiên, nếu anh nghĩ rằng truyên đạt lời gì đó mà tôi đã nói với anh thì hãy truyền đạt sao cho khéo tình yêu mà anh cần hướng tới nàng”.

Nói xong những lời này, hình bóng kia biến mất khỏi mắt tôi, vì thế tôi ngỡ rằng Tình yêu đã trao cho tôi một phần lớn. Một chút đổi thay trên nét mặt, tôi tiếp tục lên đường trong cái ngày này trầm tư và thường xuyên thở dài. Một ngày sau tôi bắt đầu viết bài thơ bắt đầu bằng: “Cavalcando". 

Một buổi chiều tôi rong ruổi trên đường
Trong mỏi mệt đường xa và đau khổ
Trên đường ấy tôi với Tình gặp gỡ
Người lữ hành mặc chiếc áo giản đơn.

Giống như người cần gì đó với nhau
Tôi cứ ngỡ vẻ ngoài rất tội nghiệp
Người thổn thức và vội bàn chân bước
Trước người quen như cúi xuống mái đầu.

Nhìn thấy tôi, người nói: “Xin giã biệt
Đến muôn đời tôi về chốn xa xăm
Nơi con tim ngươi phụng sự áng chừng

Vì bây giờ phụng sự niềm vui khác…”
Nghe những lời trên tôi thấy ngại ngùng
Rồi người biến mất, tôi không biết được.

Bài thơ này có ba phần: ở phần thứ nhất tôi kể rằng tôi đã gặp gỡ Tình yêu  và ngỡ tình ra sao; ở phần thứ hai kể rằng Tình đã nói gì với tôi, mặc dù không phải tất cả vì sợ mở ra điều bí mật; ở phần thứ ba nói về Tình đã biến mất ra sao. Phần thứ hai bắt đầu bằng: “Quando mi vide..: Nhìn thấy tôi…”; phần thứ ba: “Allora presi..: Nghe những lời…”

       X
Sau khi trở về tôi đi tìm cô nương mà vị chúa tể đã gọi tên cho tôi trên con đường thổn thức, nhưng để cho câu chuyện của tôi ngắn hơn, tôi chỉ nói rằng trong một thời gian ngắn tôi đã biến nàng thành sự che chở cho mình, rằng nhiều người hiểu điều này ngoài giới hạn của sự nhã nhặn mà tôi nhiều lần đã trầm tư suy nghĩ. Vì nguyên nhân này, nghĩa là vì sự xúc phạm mà người ta đồn đại về tôi, khiến người cô nương cao thượng nhất khi đi trên phố đã từ chối tôi bằng cái cúi chào ngọt ngào nhất, là tất cả hạnh phúc của tôi. Và để phần nào sáng tỏ điều bây giờ tôi đang nói, tôi muốn giải thích rằng cái cúi chào của nàng đã làm cho tôi hạnh phúc biết nhường nào.

XI
Tôi nói rằng: khi nàng xuất hiện bất kể từ phía nào thì niềm hy vọng về cái cúi chào xua đi tất cả mọi cái xấu trong tôi và làm đốt lên ngọn lửa của từ bi, bắt tôi tha thứ cho những ai đã xúc phạm đến tôi. Và nếu như người ta hỏi tôi điều gì khi đó thì câu trả lời của tôi chỉ có một: “Tình yêu…” – và gương mặt của tôi đầy vẻ nhún nhường.

Và khi gần khoảnh khắc của sự cúi chào, linh hồn của tình yêu xua đuổi những linh hồn khác, xua đuổi những linh hồn yếu đuối của thị giác và nói rằng: “Hãy đến và tôn vinh danh sự cô nương” – còn tôi đứng yên tại chỗ. Và giá như ai đó muốn nhận thức tình yêu, thì người này có thể làm được điều này khi nhìn vào đôi mắt run rẩy của tôi.

Khi cô nương cao thượng nhất cúi chào, Tình yêu không chỉ không cản trở một niềm hạnh phúc bao trùm lấy tôi mà còn ngọt ngào đến mức thân thể của tôi như chịu sự sai khiến của nàng, khi đó cử động có vẻ như một vật gì đó rất nặng nề và buồn tẻ. Từ đó rõ ràng một điều rằng trong cái cúi chào của nàng là niềm hạnh phúc của tôi và rất nhiều lần vượt quá sức lực của tôi.

XII
Bây giờ, trở lại với đối tượng của câu chuyện, tôi xin nói rằng sau khi niềm hạnh phúc của tôi bị từ chối thì có một nỗi buồn thương làm cho tôi chạy trốn mọi người để trút dòng nước mắt cay đắng, sau khi dòng nước mắt đã vơi bớt, tôi đi về phòng của mình, là nơi tôi đau khổ mà không sợ ai nghe thấy. Ở đây tôi cầu xin lòng thương của cô nương và thốt lên: “Tình yêu ơi hãy giúp người chung thủy!” – và tôi thiếp đi trong nước mắt giống như đứa trẻ bị đòn.

Trong giấc ngủ, có vẻ tôi nhìn thấy một chàng trai trẻ trong nhà mình, ngồi gần bên, mặc áo quần màu trắng, nhìn với vẻ trầm tư và nói những lời: “Fili mi, tempus est ut praetermittantur simulacra nostra: Con ơi, đã đến lúc chia tay với những cái giả vờ”. Khi đó tôi ngỡ là tôi biết người này vì đã nhiều lần gọi tôi, tôi thấy người này có vẻ khóc và đợi câu trả lời của tôi, thế là tôi lấy can đảm và nói: “Vị chúa tể cao thượng ơi, tại sao ngươi khóc?” Và người này trả lời tôi: “Ego tanquam centrum circuli, cui simili modo se habent circumferentiae partes: tu autem non sic: Ta giống như tâm điểm của vòng tròn, cách xa những phần bên; ngươi không giống như vậy”.

Khi tôi suy nghĩ về những lời trên thì tôi ngỡ rằng người này trả lời rất mờ ảo, bởi thế, tôi buộc phải nói những lời sau: “Sao thế, vị chúa tể của tôi, ngươi trả lời tôi rất mờ ảo?” – thế là người này trả lời bằng lời thông thường: “Đừng hỏi nhiều, chẳng lẽ có ích gì cho ngươi”. Tôi trò chuyện với người này về cái cúi chào mà tôi bị từ chối và hỏi về nguyên nhân thì được trả lời: “Beatrice của chúng ta nghe người ta nói rằng cô nương mà ta đã nói với ngươi trên con đường thổn thức đã giận ngươi, bởi thế Cô nương – người trái ngược với những điều khiếm nhã không hạ cố đoái hoài đến sự chào đón của ngươi, e ngại bị rơi vào tình thế bất lịch sự. Vì rằng nàng có thể biết điều bí mật của ngươi vì đã biết ngươi từ lâu, nên ta muốn ngươi viết một bài thơ kể về sức mạnh của ta đối với ngươi thay vì nàng và rằng ngươi đã thuộc về nàng từ ngày thơ ấu. Để chứng kiến cho điều này, ngươi hãy gọi người biết chuyện và hãy nói rằng ngươi nhờ người ấy báo cho nàng biết. Vì rằng ta là người chứng kiến như vậy nên ta sẵn lòng giải thích để nàng biết mong muốn của ngươi và hiểu ra những lời đàm tiếu. Lời thơ ngươi hãy viết sao cho có vẻ hơi vòng vo một chút mà không nói thẳng trực tiếp với nàng, và không qua ta, ngươi chớ gửi đi đâu, những nơi mà nàng có thể nghe thấy, trang điểm lời thơ sao cho ngọt ngào để như mọi lần, khi ta cần đến”.

Nói xong những lời này, người kia biến mất – và giấc mơ của tôi đứt quãng. Tôi nhớ lại những điều mơ thấy trong giờ thứ chín của ngày và quyết định trước khi ra khỏi phòng mình, viết một bài ballata, trong bài thơ này sẽ thể hiện những điều mà vị chúa tể đã ra lệnh cho tôi, bài ballata bắt đầu bằng “Ballata i’ voi…”

Bài Ballad, hãy đi tìm Tình yêu
Với Tình yêu trình diện cùng người đẹp
Để nàng sẽ nghe ra, trong câu hát
Chúa tể với nàng hãy nói đôi điều.

Ngươi hãy dịu dàng, đằm thắm, yêu kiều
Rằng ngươi chỉ một mình, không bè bạn
Ở khắp nơi dám đương đầu nguy hiểm
Nhưng nếu con tim lo âu
Thì hãy đừng trì hoãn
Hãy lên đường cùng với Tình yêu.
Vì cho kẻ mà ngươi mang tin đến
Ta biết rằng có điều chi thù hận
Nếu ngươi chỉ đến một mình
Có thể nàng không nghe lời cầu khẩn.
Ngươi hãy đến và reo vui, sung sướng
Rồi hãy lặng im khi đứng trước nàng
Hãy gắng van vỉ và cầu xin:
“Người đẹp ơi, cái người gửi tôi đến
Chỉ ước ao, nếu như người vui
Được làm kẻ bảo vệ cho người
Vì Tình yêu khao khát
Đổi thay vẻ ngoài nhờ sắc đẹp
Tình sai phụng sự người khác kia
Nhưng thủy chung, chỉ phục tùng người đẹp”.

Và hãy nói với nàng: “Hỡi người đẹp
Lòng chung thủy của người này
Và ý nghĩ chỉ về người đẹp thôi
Người này không cần ai khác”.
Còn nếu như nàng không tin câu hát
Thì để Tình yêu thú thật với nàng
Vì nàng từng chối từ giã biệt
Kẻ nô lệ trung thành đang ở trần gian
Hãy để nàng đưa ta vào cõi chết.

Hãy cầu xin nàng sự phục tùng
Và hãy ngay lập tức quay lại
Một khi lời nàng nói chưa xong:
“Vì những dòng thơ ngọt ngào ca ngợi
Đáp lại lời van vỉ cầu xin
Nỗi lòng ta cứu giải”.
Ngay khi nàng dứt lời nói
Thì hãy vội vàng với vẻ hân hoan –
Bài Ballad thân yêu, hãy lên đường
Hãy bay đi, mang niềm vinh dự tới!

Bài Ballad này chia làm ba phần: ở phần thứ nhất tôi nói bài thơ đi đâu và tán dương để nó tin tưởng ra đi, tôi nói bài thơ thuộc về người đồng hành nếu muốn được che chở khỏi nguy hiểm; ở phần thứ hai – tôi nói về điều cần làm; ở phần thứ ba – tôi cho phép nó lên đường khi muốn và trao con đường cho số phận. Phần thứ hai bắt đầu như vậy: ‘Con dolze sono..: Ngươi hãy đến và reo vui, sung sướng; phần thứ ba: ‘Gentil ballata..: Bài ballad thân yêu, hãy lên đường”.

Ai đấy có thể trách tôi và nói rằng không hiểu những lời tôi nói với ai qua nhân vật thứ hai, vì rằng bài ballad chính là những lời tôi viết, và tôi nói rằng điều chưa rõ ràng này tôi sẽ giải thích ở phần sau của cuốn sách, khi đó thì ai ai cũng rõ, kể cả những người ở đây còn nghi ngờ và còn trách móc tôi.

XIII
Sau hình ảnh này, khi tôi thốt ra những lời mà Tình yêu gợi ra cho tôi, có nhiều ý nghĩ khác nhau giằng xé trong tôi, quyến rũ tôi và tôi không biết bảo vệ như thế nào. Trong số này, có bốn ý nghĩ mà tôi nghĩ rằng chúng đã làm cho tôi không yên. Một ý nghĩ nói: “Quyền lực của Tình yêu là tuyệt vời vì nó ngăn chặn ý định tốt đẹp khỏi những gì thấp hèn”. Một ý nghĩ khác quả quyết: “Quyền lực của Tình yêu là không tốt: càng chung thủy với nó càng chịu nhiều đau khổ”. Ý nghĩ thứ ba khêu gợi: “Tên gọi Tình yêu nghe thật ngọt ngào, bởi vậy biểu hiện của nó trong đa số trường hợp là hạnh phúc, chẳng lẽ không phải: “Nomina sunt consequentia rerum: Ai nấy lo làm việc của mình

Ý nghĩ thứ tư khẳng định: “Cô nương mà Tình yêu sai khiến ngươi theo đuổi không giống như những người khác – nàng không dễ dàng thay đổi con tim mình”. Và mỗi ý nghĩ có điều trái ngược với tôi, làm cho tôi như người không biết đi về đâu. Mà nếu tôi tìm ra điểm chung cho tất cả, thì tôi đã chọn con đường trái ngược, vì rằng nó phải gọi cô nương từ bi và ngã vào vòng tay. Trong tình trạng như thế, tôi quyết định viết bài sonetto sau đây, bắt đầu bằng: “Tutti li mei penser’

Nhưng mà chúng với nhau sao chẳng giống
Một ý nghĩ này tỏ ra cao thượng
Còn ý nghĩ kia doạ nạt cuồng điên.

Ý nghĩ này cho hi vọng dịu êm
Còn ý kia ánh nhìn trong nước mắt
Chỉ con đường tới lòng thương hoà nhập
Nỗi sợ từ cả hai phía dâng lên.

Biết theo ai, than ôi, không hiểu nổi
Muốn nói ra nhưng không biết nói lời
Giữa Tình yêu trời bắt tôi lạc lối.

Khi mà tôi hoà nhập với mọi người
Thì khi đó kẻ thù tôi sẽ gọi
Lòng thương ơi hãy che chở cho tôi.


Bài sonetto này chia ra làm bốn phần: ở phần đầu tôi nói rằng mọi ý nghĩ của tôi đều hướng về Tình yêu, ở phần hai tôi khẳng định rằng những ý nghĩ này khác nhau và tôi nói về sự khác nhau của chúng; ở phần ba tôi chứng minh nơi chúng gặp nhau; và ở phần bốn tôi mong muốn viết bài thơ về Tình yêu, tôi không biết phải lấy nội dung từ đâu và nếu tôi muốn sử dụng tất cả mọi ý nghĩ thì tôi sẽ nhờ kẻ thù của tôi – cô nương từ bi. Và tôi gọi “cô nương từ bi”, có vẻ như từ sự rẻ rúng một cách kiêu hãnh. Phần hai bắt đầu như vậy: “e hanno in lor: Nhưng mà chúng…”; phần ba: “e sol s’accordano: tới lòng thương hoà nhập”; phần bốn: “Ond’io non so: Biết theo ai..

XIV
Sau cuộc tranh cãi của những ý nghĩ trái ngược, xảy ra điều rằng cô nương cao thượng nhất có mặt ở nơi nhiều cô nương cao thượng khác có mặt. Một người bạn đưa tôi đến đó, tôi nghĩ rằng điều này sẽ làm cho tôi rất vui vì tôi được có mặt ở nơi có nhiều người đẹp. Còn tôi, tin cái người đã dẫn bạn mình đến ranh giới của cuộc sống và cái chết, đã nói với người bạn rằng: “Chúng ta đến đấy mà làm gì?” Thì người bạn nói với tôi: “Để được phụng sự quí cô một cách xứng đáng”.

Thực ra quí cô nương tập trung ở đó để tiễn một cô nương cao thượng nhất đi lấy chồng trong ngày này, mà theo tục lệ của thành phố thì khi nàng ngồi vào bàn ở nhà mới có những cô nương khác ở xung quanh.

Nghĩ rằng, tôi đã làm theo ý người bạn mình, tôi đề nghị người hãy ở lại với họ để được phụng sự. Khi vừa mới nghĩ đến điều này, tôi cảm thấy ở phía bên trái có một cơn xúc động lâng lâng lan tỏa khắp cơ thể. Khi đó tôi cúi đầu trước một bức tranh trên tường, cố giấu cơn xúac động của mình. Sợ những người khác nhận thấy điều này, tôi ngước mát nhìn vào các cô nương thì thấy có Beatrice trong số họ.

Khi đó linh hồn của tôi nhìn thấy tôi đang ở rất gần cô nương cao thượng nhất, Tình yêu rủ lòng thương cho tôi ở lại để được nhìn thấy cô nương này. Và mặc dù tôi đã trở thành một người khác với trước đó, tôi cảm thấy một nỗi đau mà những linh hồn nhỏ bé đang thổn thức và nói: “Giá mà Tình yêu không xua đuổi thì ta đã có thể ở lại và nhìn thấy điều kỳ diệu của cô nương ở đây”.

Và tôi xin nói rằng, một số cô nương khi nhìn thấy sự thay đổi của tôi thì họ cười tôi cùng với cô nương cao thượng nhất. Khi đó người bạn tôi đã cầm lấy tay kéo tôi ra khỏi ánh nhìn của những người đẹp và hỏi điều gì đã xảy ra với tôi.

Khi đã làm chủ được bản thân mình, tôi nói với người bạn: “Bàn chân của tôi đã bước vào cái nơi mà không còn có thể đi tiếp, huống hồ quay trở lại”. Và, bỏ người bạn ở đó, tôi đi về phòng, đầy nước mắt, tôi khóc và xấu hổ, và tự nói với mình: “Giá mà cô nương biết được tình cảnh của ta thì trong con tim nàng đã tỏ lòng thương”.

Và tôi tiếp tục khóc, tôi nghĩ rằng sẽ nói những lời về nàng, tôi sẽ giải thích tại vì sao tôi thay đổi như vậy, và nói rằng: “Tôi biết rằng nguyên nhân của điều xảy ra chưa một ai biết, mà giá như ai biết thì nó đã gợi ra lòng thương cảm”. Và tôi quyết định viết những lời, mong rằng một khi nào đó sẽ được cô nương cao thượng nhất nghe được. Tôi viết bài sonetto bắt đầu bằng: “Con l’altre donne”.

Nhưng mà tại vì sao, em có biết?
Khi anh đứng trước em ngời vẻ đẹp
Em làm sao nhận mặt, bắt hình dong.

Với lòng tốt – giá mà em biết rằng
Tình cảm của mình làm sao giữ được
Bởi Tình yêu làm cho anh mê hoặc
Hành hạ anh với sức mạnh điên cuồng.

Rằng những tình cảm rụt rè của mình
Cái đem hành hình, cái anh xua đuổi
Chỉ ánh mắt nhìn cứ hướng về em.

Chính vì thế mà anh không bình thường!
Nhưng sau khi tình cảm đem xua đuổi
Anh nghe rõ ràng những tiếng đau thương.


Bài sonetto này không chia ra các phần vì rằng chỉ khi cần mới mở ra ý nghĩa. Vì thế, những gì đã nói có ý nghĩa rõ ràng, không cần chia ra từng phần. Quả thực cũng có những lời còn gây nghi ngờ: thí dụ khi tôi nói rằng Tình yêu giết chết mọi linh hồn của tôi, nhưng linh hồn thị giác vẫn sống, dù là ngoài cơ thể. Nhưng những chỗ khó này không thể giải thích một cách dễ dàng. Bởi thế, tôi không cố gắng giải thích cái khó, vì rằng lời của tôi sẽ trở thành vô ích hoặc thừa.



CHÚ THÍCH

Lời mở đầu

1. Trong phần này của cuốn sách kỷ niệm của tôi…  – Ẩn dụ “cuốn sách” rất phổ biến trong tác phẩm của các nhà văn thời kỳ hậu Cổ đại và Phục hưng.

2. “Incipit vita nova” – dòng chữ đề thường thấy trong các văn bản cổ. Đề từ “Nova-Mới” có thể thấy trong Kinh Thánh – cả Cựu Ước lẫn Tân Ước, thí dụ trong Sách tiên tri Isai: “Này, Ta đang làm một điều mới. Bây giờ nó đang xuất hiện, các ngươi không nhận thấy sao?” (Isai, XLIII, 19); trong Rôma: “thì chúng ta cũng sống trong đời mới” (Roma, VI, 4); trong Côrinhtô 2: “Vì vậy nếu ai ở trong Chúa Cứu Thế, người ấy là một sinh vật mới; những điều cũ đã qua đi, kìa mọi sự đều trở nên mới” (Côrinhtô, V, 17); trong Khải Huyền: “Đoạn, tôi thấy trời mới và đất mới” (Khải Huyền, XXI, 1) vv…

Theo nghĩa văn chương, từ “mới” thường được những người hát rong (Troubadour) Provence dùng: “Ab пои cor et ab пои talen/ Ab пои saber et ab пои sen/ Et ab пои belh captenemen/ Vuoill un bon пои vers  comensar” – “Với con tim và sức mạnh của tài năng mới/ Với tri thức mới và cảm giác mới/ Và với một tên gọi mới tuyệt vời/ Ta muốn bắt đầu những dòng thơ mới” (Мahl С. A. F. Die Werke der Troubadours. Berlin, 1846. Bd  1. S. 67). “Ab noels digz de  nova  maestria” – “Những câu chuyện mới của một tài nghệ mới” (Соulet  J.  Le Troubadour Guilhem Montanhago. Toulouse, 1898. P. 111). Đề từ này được Dante dùng với nhiều ý nghĩa hơn là những người hát rong. “Mới” – không chỉ là trẻ trung, đổi mới mà còn là chưa từng có, là kỳ diệu và biến đổi.

I
1. Đã chín lần, kể từ khi tôi sinh ra, bầu trời hầu như quay lại chỗ ban đầu trong vòng quay của mình… - Về ý nghĩa của con số “chín” đối với Dante: xem chương XXIX.

2…  tên nàng là Beatrice – Beatrice có nghĩa là “người ban tặng hạnh phúc”.

3. Linh hồn Cuộc sống… – Theo triết học thời Trung cổ thì trong con người ta có ba linh hồn, hay ba sức mạnh (spiriti, vires), đó là linh hồn thiên nhiên, linh hồn cuộc sống và linh hồn thú vật (naturalis, vitalis,  animalis). Còn Linh hồn Thị giác theo trong Mỹ học thời Trung cổ, bắt đầu từ Augustine thì vai trò chủ đạo trong cảm nhận mỹ học là đôi mắt.

II
1. Tròn chín năm kể từ ngày Người con gái cao thượng nhất nói trên xuất hiện… Sự cao thượng theo cách hiểu của Dante trong tiểu luận “Bữa tiệc” là đặc tính của tâm hồn cao cả. Đặc tính này không phụ thuộc vào dòng tộc hay sự giàu có.

III
1. … tôi nhận ra hình dáng một người đàn ông nào đấyTình yêu có hình dáng của người đàn ông. “Tình yêu” bằng tiếng Latin và tiếng Italia đều có giống đực.

2…. một ngày trước đó đã cúi chào tôi.. Cúi chào là biểu tượng của tình yêu theo cách hiểu của các nhà thơ Troubadour (người hát rong). Thời Trung cổ họ phân chia ba mức độ của suy tưởng: khi đối tượng ở bên ngoài ta, khi đối tượng ở trong ta, và khi đối tượng ở trên ta. Tâm hồn Dante trải qua cả ba bậc này.

3… cùng với nàng có vẻ như bay vào trời xanh – Dante linh cảm cái chết sớm của Beatrice từ đây và từ bài sonetto đầu tiên.
3… cho những người hát rong nổi tiếng (famosi trovatori) – Dante chưa gọi những người làm thơ của Italia là những “nhà thơ” (mà chỉ các nhà thơ của Latin và Hy Lạp).

4. … rằng cái giờ mà tôi trong mơ nhìn thấy là giờ thứ tư của đêm ấy… – Thời Dante cho rằng số “bốn” là con số xấu. Điều này có nghĩa là giấc mơ của Dante là một cơn ác mộng. Trạng thái sợ hãi của tình yêu ở thời kỳ đầu.

5. Hồn ai say, tim ai đầy ánh sáng.. – Câu mở đầu của bài sonetto đầu tiên của “Cuộc đời mới”. Các bài sonetto thường được gieo vần theo sơ đồ abba – abba; cdc – cdc. Đôi khi là abab – abab ccd –ccd vv… Bản dịch tiếng Việt nhiều chỗ không thật chú trọng đến các sơ đồ này.

V
1… Nữ hoàng của vinh quang là Đức Mẹ Maria.

2… người con gái này trở thành thứ lá chắn để giấu đi sự thật – Dante theo truyền thống của những người hát rong Provence (những nhà thơ dân gian) cho rằng nên làm ra vẻ kẻ tôn thờ Tình yêu không phải yêu đối tượng thật của mình, mà một người con gái khác, người này là thứ lá chắn hay màn che để giấu những tình cảm thật của mình. Để không lộ ra điều bí mật giấu trong tim các nhà thơ dân gian thường sử dụng một cái tên phụ nữ giả định – senhal. Tên thật của người mà Dante yêu chỉ những bạn bè thân thiết biết được. Trong “Cuộc đời mới” chỉ thấy nhắc đến một lần (dạng rút gọn) trong bài sonetto ở chương XXIV – Bice.

3… tôi đã viết tặng nàng mấy bài thơ liền.. – Có thể đây là những bài thơ ở chương VII và IX, và một số bài khác mà Dante không đưa vào “cuốn sách kỷ niệm” này.

VI
1…. viết bằng thể thơ serventeza … – (tiếng Provence: sirventes, tiếng Italia: sirventeza, tiếng Pháp: serventois) – một thể thơ cổ mà người Italia Trung cổ thường dùng để ca ngợi phụ nữ.

VII
1…. O vos omnes qui transitis per viam.. – (Ai Ca, I, 12): Hỡi tất cả những ai qua lại…  Hãy nhìn xem, có nỗi khổ nào sánh được với nỗi khổ của tôi. Dante thường dùng mô típ của tôn giáo để nói về tình yêu.

XII
1… tôi nhìn thấy một chàng trai trẻ… mặc áo quần màu trắng… – Lần này Tình yêu như một chàng trai trẻ mặc áo quần màu trắng, tượng trưng cho sự trinh trắng.

2. Ego tanquam centrum circuli… – Câu này ý nói tâm hồn của Dante hãy còn ở giai đoạn bối rối, chưa thể coi như một vòng tròn có tâm điểm. Aristotle trong “Vật lý học” cho rằng: “Một vòng tròn chỉ được coi là hoàn hảo khi có tâm điểm đối với các phần xung quanh”. Nhà thơ Jacopone da Todi cũng từng viết: “Amor, amor tu se' cerchio rotondo. / Con tutto'1 соr chi c'entra sempre t'ama” (Tình yêu, Tình yêu, ngươi là một vòng tròn hoàn mỹ/ Ai bước vào sẽ yêu bằng tất cả trái tim).

XIII
1. Nomina sunt consequentia rerum.. – Câu này trong “Bộ luật dân sự” (Corpus iuris civilis) trở thành câu thành ngữ đối với giới luật gia Italia thế kỷ XII – XIII, theo nghĩa rằng: luật sư phải lo bào chữa, sinh viên phải lo học, tiểu thương phải lo buôn bán vv…

XIV
1. Bàn chân của tôi đã bước vào cái nơi mà không còn có thể đi tiếp, huống hồ quay trở lại – Ở đây ý tưởng Tình yêu đang gần với ý tưởng Cái chết (Xem thêm chương XXIII) của sự khủng hoảng tinh thần. Đấy là sự thống nhất của Tình yêu và Cái chết cùng với sự đổi mới về tinh thần giống như cái chết và sự hồi sinh của Jesus Chritst. Ý tưởng này xuất phát Kinh Thánh Tân Ước: “… Đấng Christ nhờ vinh hiển của Cha được từ cái chết sống lại thế nào thì chúng ta cũng sống trong đời mới thể ấy. Vì nếu chúng ta làm một cùng Ngài bởi cái chết thì chúng ta cũng sẽ làm một cùng Ngài bởi sự sống lại” (Rôma, VI, 4-6).